Lam Nhã Cư – 蓝雅居

Những người có tình, xin hãy cho tìm thấy nhau.

[Kim Gia Hiên đâu rồi?] – Chương 12

_KIM GIA HIÊN ĐÂU RỒI?_

Tác giả: Từ Từ Đồ Chi

Biên tập: Lam Ying

Chương 12|

Nhất thời, tất cả mọi người có mặt đều không nói nên lời, trong sân nhà nơi vùng nông thôn yên tĩnh, chỉ có thanh âm xào xạc của tiếng gió lạnh thổi qua giữa đêm khuya.

Theo dòng suy nghĩ này, rất nhiều thứ đang hiện hữu cũng trở nên hợp lý hơn, nhưng nó cũng mang đến những điều bí ẩn khác.

Điều chưa được giải thích trước đó là cách Lưu Vệ Đông vận chuyển thi thể của Giả Bằng Phi ra khỏi nhà của Giả Bằng Phi mà không sử dụng phương tiện giao thông. Nhưng theo giả thuyết Kim Húc đưa ra, đã lật đổ tiền đề rằng Lưu Vệ Đông và Giả Bằng Phi đã cùng quay lại với nhau, vậy nên mọi thứ đều hợp lý hơn.

Sau khi Lưu Vệ Đông giết Giả Bằng Phi, hắn ta nhét xác vào cốp sau xe tải, giấu đi tạm thời, hoặc trực tiếp ném xác vào bụi cỏ hoang vu.

Sau đó hắn dẫn theo người thứ ba cùng trở về thôn, đậu xe ở trong nhà của Giả Bằng Phi, chờ đến đêm khuya khi dân làng đã ngủ yên, hai người mới lặng lẽ rời đi theo con đường nhỏ.

Người thứ ba rốt cuộc là ai, Lưu Vệ Đông và người đó tại sao lại phải quay về?

Đây chính là những câu hỏi mới.

Lật Kiệt dù sao cũng là một cảnh sát hình sự kì cựu, một khi tiếp nhận mạch suy nghĩ mới, phản ứng của anh khá nhạy bén, anh nói: “Để tạo ra giả tưởng rằng Giả Bằng Phi đã từng về nhà, cũng để đem phương tiện ném xác, tức chiếc xe tải lái về nhà, nhằm gây nhầm lẫn cho người khác và gây trở ngại cho công việc của cảnh sát. “

Một người sống sờ sờ trở về nhà, nhưng thi thể lại nằm ở nơi cách nhà 50km, không thể giải thích được phương pháp ném xác, đây quả thực là một sự quấy nhiễu rất lớn đối với cảnh sát.

Một cảnh sát hình sự có mặt tại hiện trường đưa ra ý kiến ​​bất đồng: “Điều này có vẻ hơi thừa thãi. Camera giám sát tuyến đường chính ở cổng thôn đã quay rõ ràng hình ảnh Lưu Vệ Đông. Ngay sau khi chúng ta mở cuộc điều tra, hướng phá án cũng ngay lập tức rất rõ, đó là tìm ra manh mối để chứng minh rằng Lưu Vệ Đông là hung thủ. Vậy hành động để gây hoang mang cho mọi người này dường như không có nhiều ý nghĩa.”

Một cảnh sát hình sự khác cũng phụ họa: “Đồng ý. Nhưng có một vấn đề, hung khí chính là cái cuốc này, khi bị phát hiện, nó đang nằm ở trong căn phòng nhỏ kia.”

Anh chỉ vào góc căn phòng nhỏ, nơi đó có một gian buồng đơn sơ, trong đó chứa đủ các đồ đạc lặt vặt và nông cụ. 

Thông thường, kẻ sát nhân phải lập tức vứt bỏ hung khí giết người, tìm cách tiêu hủy hoặc ném nó đến một nơi xa không dễ phát hiện mới đúng, chứ không phải để lại trong nhà nạn nhân, nơi có thể bị cảnh sát tìm là thấy ngay, mà Lưu Vệ Đông lại còn để lại dấu vân tay của bản thân trên đó.

Lưu Vệ Đông bị coi là nghi phạm chính trong vụ sát hại Giả Bằng Phi, manh mối đầu tiên chính là chiếc cuốc dính máu có dấu vân tay của hắn ta ở đây.

Vụ án dường như lại rơi vào màn sương mù bế tắc, từ khi phát hiện ra thi thể đêm qua, nhiều cảnh sát hình sự, trong đó có Lật Kiệt đã làm việc liên tục hơn 24 giờ, tất cả đều lộ vẻ uể oải kiệt sức.

Lật Kiệt nói: “Hôm nay tạm thời đến đây đã, mọi người đi về ngủ một giấc đi, sáng mai lại tiếp tục.”

Anh dặn dò hai đồng nghiệp hình sự đến sau cùng ở lại để bảo vệ hiện trường, sau đó những người khác cùng về nghỉ ngơi.

Lật Kiệt cũng sống trong khu tập thể của phân cục.

“Thầy, ” Kim Húc gọi anh, “Đi xe cùng bọn em luôn không? Đi thẳng về nhà luôn, đỡ phải người khác vòng lại đưa anh về.”

Lật Kiệt chào tạm biệt những người khác, lại ngồi chung trên chiếc xe cảnh sát mà ba người Kim Húc lái tới.

Viên Đinh nhìn tình hình lúc này, một phó phòng, một cục phó, một đội trưởng đội hình sự, thôi, vẫn để cậu làm tài xế là thích hợp nhất.

Đang định đi tới vị trí lái xe, liền bị Thượng Dương chặn lại, Thượng Dương nói: “Để tôi lái cho, xem cậu buồn ngủ díp tịt mắt vào kìa, đi đường mà bẻ lái xuống mương xuống rãnh, rồi một nửa đội điều tra hình sự của thành phố Bạch Nguyên bị cậu tiêu diệt ngay tại chỗ.”

Kim Húc và Lật Kiệt đều bật cười.

Trên đường về thành phố.

Kim Húc và Lật Kiệt ngồi phía sau tiếp tục nói về vụ án.

“Có một tình huống khác,” Kim Húc nói với Lật Kiệt sự nghi ngờ của mình về đoạn camera giám sát, “Sau khi Lưu Vệ Đông lái xe vào làng, đã cố tình xuống xe ở một nơi có camera. Em luôn cảm thấy rằng hành động này được thực hiện một cách có chủ ý, như thể hắn lo rằng camera sẽ không thể chụp được hình ảnh khuôn mặt của mình vậy.”

Lật Kiệt tiếp lời: “Ý cậu là, hắn cố tình hướng sự chú ý của cảnh sát vào mình? Có âm mưu gì vậy?”

Viên Đinh ngồi ở ghế phụ lái rất muốn phát biểu ý kiến ​​của mình, nhưng lại có chút ngại cắt ngang, gấp gáp đến độ vò đầu bứt tai.

Thượng Dương chú ý tới: “Cậu có ý kiến gì?”

Kim Húc cũng bảo: “Cứ nói xem, ở đây không người ngoài đâu.”

Viên Đinh bấy giờ mới nói: “Em chỉ đoán mò thôi.”

Kim Húc cười: “Trước khi sự thật được tiết lộ, tất cả những suy đoán đều có thể là một phần của chân tướng.”

Viên Đinh đã được cổ vũ đến mức này, giảm bớt sự rụt rè của mình rất nhiều, “Liệu Lưu Vệ Đông có phải đang muốn gánh tội thay cho hung thủ thật sự không?”

Lật Kiệt nói: “Nói rõ xem?”

“Như đàn anh Kim của em đã nói, loạt hành động này của Lưu Vệ Đông rất có vẻ là để thu hút sự chú ý, chỉ sợ rằng cảnh sát sẽ không tra ra hắn.” Viên Đinh nói, “Nếu hắn là hung thủ thật sự, điều này là không hợp lý, vì vậy em nghĩ, có thể hắn đang che giấu cho hung thủ, dùng những thủ đoạn này để khiến cảnh sát càng thêm dồn nghi ngờ sang hắn.”

Kim Húc hỏi: “Vậy theo cậu thì hắn đang muốn bảo vệ ai?”

Viên Đinh ngập ngừng nói: “Chủ cửa hàng hoa … Tôn Lệ Na? Chị ta đã bị Giả Bằng Phi tống tiền đến mức không thể nhịn thêm nữa, nên mới ra tay giết người. Lưu Vệ Đông do cảm thấy hổ thẹn hoặc là tình yêu thực sự nên sẵn sàng chịu tội thay cho chị ấy. Người trong xe giả vờ là Giả Bằng Phi vào thời điểm đó, có lẽ là Tôn Lệ Na đang mặc quần áo của Giả Bằng Phi.”

Kim Húc không tiếp lời, nhìn Thượng Dương qua gương chiếu hậu.

Thượng Dương đối mắt với anh, bất chợt hiểu ngay, ý Kim Húc là muốn y tự dội gáo nước lạnh cho Viên Đinh, như vậy mức độ đả kích sự nhiệt tình tích cực của Viên Đinh sẽ nhẹ nhàng hơn.

Y không nhịn được oán thầm, chuyện cổ vũ thì do nhà cậu làm, còn việc dội gáo nước lạnh lại để tôi sao? Cậu đối xử với đàn em tốt quá đấy nhỉ.

“Suy đoán này của cậu có lý lẽ nhất định, ” Thượng Dương nói với Viên Đinh, “Chỉ là không xác lập được.”

Viên Đinh hỏi: “Vì sao?”

Thượng Dương đáp: “Vào cái hôm thứ bảy mà Giả Bằng Phi tử vong, Tôn Lệ Na làm việc ở cửa hàng hoa cả ngày và không hề rời đi. Cô ấy không có thời gian để gây án, cũng không thể cùng một lúc, vừa ở tiệm hoa vừa xuất hiện ở nhà Giả Bằng Phi được.”

Viên Đinh chỉ chú ý tới suy luận logic, hoàn toàn quên mất chuyện này, tỏ ra thất vọng: “Ồ.”

Thương Dương một tay cầm vô lăng, một tay vỗ vai Viên Đinh, tỏ ý an ủi và động viên.

Kim Húc cất lời: “Tuy nhiên, những gì đàn em nói quả thực rất có lý. Người mà Lưu Vệ Đông muốn bao che, mặc dù không phải Tôn Lệ Na, nhưng cũng có thể là người khác. Hành vi của hắn rất vô lý, nửa đầu suy luận của đàn em Viên Đinh hiện là khả năng có thể giải thích được nhất. “

Lật Kiệt cũng nói: “Đúng vậy. Nhưng tôi có một suy đoán khác, Lưu Vệ Đông đã dám lộ diện trước camera, còn có thể là do trong lòng chắc mẩm rằng thi thể của Giả Bằng Phi sẽ không bị phát hiện”.

Kim Húc lộ ra vẻ trầm ngâm, Thượng Dương không theo kịp suy nghĩ của hai thầy trò nhà này, hỏi lại: “Lời này nghĩa là sao?”

“Ý thầy tôi là,” Kim Húc giải thích, “Lưu Vệ Đông không phải cố gắng muốn gánh tội thay cho người khác, mục đích của hắn cũng không phải muốn cảnh sát hoài nghi mình là hung thủ, mà là cho rằng thi thể bị ném tại nơi đó sẽ không bị người khác phát hiện, tức không ai biết Giả Bằng Phi đã chết. Hiện tại chúng ta đã rõ Lưu Vệ Đông và Giả Bằng Phi có mối quan hệ quen thuộc. Hắn nhất định biết rõ các mối quan hệ xã giao của Giả Bằng Phi, biết rằng Giả Bằng Phi có biến mất, người dân trong thôn và vợ anh ta cũng chỉ nghĩ là anh ta lại đi xa làm ăn, tạm thời sẽ không có ai đi tìm anh ta. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, khi có người rốt cuộc đã phát hiện ra anh ta mất tích, bấy giờ thi thể bị ném nơi hoang vu đã phân thủy từ lâu, bị các loài động vật gặm nhấm, thật khó để nói liệu có còn lại manh mối hữu ích nào hay không.”

Thượng Dương hiểu hơn, nhưng vẫn có chỗ bị mắc: “Điều này có liên quan gì đến việc hắn cố ý bại lộ dưới camera?”

Kim Húc nói: “Thủ trưởng, cậu ngốc quá.”

Thượng Dương: “?”

Y đang định nổi trận tam bành, nhưng ngại Lật Kiệt ở đây, nên cố nhịn xuống.

Nhưng y nhanh chóng phát hiện ra rằng Lật Kiệt và Viên Đinh đều làm ra vẻ “tôi không nghe thấy gì hết”, Viên Đinh nhìn xung quanh, Lật Kiệt thì nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thượng Dương: “? ? ?”

“Lưu Vệ Đông nghĩ rằng chuyện này sẽ không bị xếp vào loại án mạng nhanh như vậy”, Kim Húc nói, “Trong camera, Giả Bằng Phi đã trở về nhà, chiếc xe tải cũng ở nhà. Sau một thời gian, người ta phát hiện ra rằng Giả Bằng Phi đã mất tích, lực lượng cảnh sát bắt đầu tìm người, người cùng xuất hiện trong camera với Giả Bằng Phi là Lưu Vệ Đông tất nhiên sẽ bị cảnh sát thẩm vấn. Lúc ấy hắn có thể nói với cảnh sát rằng, ngày hôm đó hắn chỉ đến nhà Giả Bằng Phi làm khách, ngồi một lúc là đi, sau khi hắn rời đi, hắn không hề biết Giả Bằng Phi đã đi đâu. Giả Bằng Phi sống không thấy người chết không thấy xác, vụ án như này thường được coi là trường hợp mất tích để tạm thời kết án. “

Có vô số người mất tích hàng năm, đôi khi phải làm qua loa để đóng lại vụ án cũng là điều bất đắc dĩ.

Thượng Dương nói: “Nhưng có hung khí, trên hung khí còn có dấu vân tay của hắn, để lại manh mối giết người rõ ràng như vậy, nghe có lý không?”

“Đúng thế, đây là điểm đáng ngờ nhất.” Kim Húc bảo, “Thầy, chuyện này thầy nghĩ sao ạ?”

Lật Kiệt lên tiếng: “Vẫn chưa nghĩ ra, vấn đề có thể vẫn là ở người thứ ba. Người này có thể là ai?”

Thượng Dương nói: “Không cần biết đó là ai, hiềm nghi đồng mưu cùng Lưu Vệ Đông giết người rồi ném xác là rất cao, hẳn sẽ không phải là người ngẫu nhiên Lưu Vệ Đông tìm tới giúp một tay.”

“Không phải người em họ đã nói lúc trước Giả Bằng Phi có một người giúp đào xác sao? Là người ở tỉnh bên.” Kim Húc nói vậy, “Ngày mai hãy kiểm tra người này. Tôi sẽ tiếp tục đi vùng quanh phân cục để nghe ngóng thêm, xem năm nay có bao nhiêu vụ án thi thể phụ nữ bị đánh cắp, có thể sẽ tìm ra một số manh mối.”

Về tới khu tập thể của phân cục.

Ông cụ gác cổng mở thanh chắn barie bằng điện, nhìn vào trong xe, tiếp tục nhầm Thượng Dương là một cô gái, cất giọng trách móc: “Tiểu Kim sao có thể để bạn gái lái xe thế?”

Bốn người trong xe: “…”

Lật Kiệt và Kim Húc không ở cùng một tòa nhà, đậu xe trong sân xong, anh chào tạm biệt ba người và hỏi: “Ở nhà ngủ có ổn không? Tiểu Viên, hay cậu sang nhà tôi ngủ? “

Viên Đinh và Kim Húc cùng lúc có suy nghĩ khác nhau, nhưng họ đều không hẹn mà cùng không trả lời.

Thượng Dương cho rằng Viên Đinh vẫn còn ngái ngủ, thay cậu trả lời Lật Kiệt: “Vẫn ổn ạ. Đội trưởng Lật, anh mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp lại.”

Vì vậy Lật Kiệt đi về.

Tại nhà Kim Húc.

Căn ký túc một người của cục phó Kim gồm hai phòng ngủ.

Phòng ngủ chính nơi Thượng Dương ngủ đêm qua là một chiếc giường lớn, Viên Đinh ngủ ở phòng ngủ phụ thì là trên chiếc giường gỗ đơn, còn Kim Húc trở về vào lúc nửa đêm thì ngủ chưa đầy ba tiếng trên ghế sô pha bên ngoài.

“Hôm nay không thể để gia chủ tiếp tục ngủ trên sô pha được.” Thượng Dương nói với Kim Húc, “Đều là đàn ông cả, ngủ chung cũng không thành vấn đề, đúng không?”

Viên Đinh mới từ phòng vệ sinh đi ra, đúng lúc nghe thấy những lời có tính oanh tạc này, vội dừng bước, không muốn khiến người ta ngại, mà chủ yếu là sợ làm chủ nhân ghét.

Trong phòng khách, Kim Húc mang vẻ mặt lãnh đạm nói: “Đương nhiên là không sao. Tôi sao chẳng được.”

Thượng Dương nói: “Vậy thì tốt.”

Sau đó y liền một mình tiến vào phòng ngủ phụ.

Kim Húc: “…”

Viên Đinh: “…”

————

Ai đó mừng hụt tưởng được ngủ chung zới crush, ai dè lại là chung giường với đàn em, sếp Thượng ác zậy =)))))))))))

Hết chương 12-

2 bình luận

  1. laiquyen

    Đọc khúc cuối xong, chắc tui cười chết mất. Sếp Thượng dội một gáo nước lạnh vào người crush anh, đàn em hóng chuyện and tui- người đang một đêm mặn nồng của 2 người😂

  2. Khổ thân, lúc nói tôi k sao chắc tim đập chân run, bắt đầu mơ tưởng đêm nay sẽ thế nào rồi, ai ngờ 😂

Bình luận về bài viết này